THPT VĂN LANG
Bạn Phạm Hoàng Anh Dũng – Thủ Khoa tốt nghiệp THPT 2021

Gửi thầy Cồ của con!

Hôm nay, Hà Nội nắng nhẹ, còn trong lòng chúng con thì đang thực sự thoải mái. A1 mà thầy dìu dắt, đã bước qua kì thi cuối cùng, và chính thức nói lời tạm biệt mái trường Văn Lang. Con muốn gửi thầy đôi dòng, cho quá khứ, và cho cả tương lai nữa.

Thầy kính yêu!

Khi con viết những dòng này, chúng con đã rời xa vòng tay che chở của thầy cô. Con chợt nhớ về ngày đầu tiên, khi con chập chững bước chân vào Văn Lang yêu dấu. Hội trường 306B Kim Mã hôm ấy thật đông đúc, nhưng con vẫn thấy nhiều phần lạc lõng trước không gian mới mẻ. Để rồi, qua thời gian, sự lạc lõng ấy bớt dần, thay vào đó là những sôi nổi, nhiệt huyết mang tên tuổi trẻ. Chúng con đã trưởng thành như thế…

Con nhớ lần đầu tiên chúng con tổ chức sinh nhật cho thầy ở Công viên Thủ Lệ trong ngày học quân sự, khi mới nhập học chưa đầy một tháng. Khoảnh khắc ấy, con đã biết, A1 như gia đình thứ hai của mình. Những đứa trẻ mới quen biết nhau, mỗi đứa một tay, cùng cố gắng để thầy có một sinh nhật hạnh phúc nhất.

Con nhớ thời điểm khó khăn, khi trường Văn Lang phải chuyển địa điểm mới. Những ngày trời mưa to, giọng giảng của thầy át đi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Bảng đen, phấn trắng, thầy trò cùng nhau nỗ lực vượt qua. Chúng con không bỏ cuộc dẫu trong lòng hoang mang, bởi thầy vẫn ở đó, động viên và chia sẻ cùng chúng con.

Con nhớ thời gian trường Văn Lang mở đầu kỉ nguyên tại phố Tôn Đức Thắng – Phan Văn Trị. Chúng con đã an tâm khi địa điểm trường ổn định, nhưng con hiểu, khi ấy, thầy cô còn nhiều việc phải lo nghĩ. Để rồi, gần ba năm sau, thêm một thế hệ nữa rời xa cánh cổng trường…

Con nhớ từng sự kiện nhỏ mà lớp tổ chức bên nhau: Trung thu, ngày 20/10, Lễ Giáng sinh, 8/3, Boy’s day, Đại hội Chi đoàn hay Lễ Kết nạp Đoàn viên mới,… Tất cả đều in dấu ấn của thầy – đầu tàu soi sáng mọi hoạt động mang dấu ấn A1. Con không quên hai lần con tham gia và giành giải Nhất cuộc thi cắm hoa toàn trường, và con biết ơn thầy thật nhiều vì đã tin tưởng giao con trọng trách to lớn. Với con, mỗi lần cầm micro thuyết trình hay dẫn dắt một sự kiện vừa là vinh dự, vừa là thử thách. Con cảm ơn thầy, bởi nhờ đó mà con trưởng thành, vững vàng đi lên qua từng năm tháng. Mỗi hoạt động của lớp đều là một lần để mọi người gắn kết nhau hơn, con tự hào được đóng góp công sức nhỏ bé trong những sự kiện ấy.

Nhớ về ba năm Trung học phổ thông, con không quên được hình ảnh thầy hăng say đứng trên bục giảng, truyền cho chúng con thật nhiều kiến thức bổ ích. Hành trình con bước đi với môn Toán, thực sự vô cùng nhiều chông gai, thử thách. Con còn nhớ, bước vào mái trường Trung học cơ sở, con đã có một khởi đầu như mơ khi giành giải Ba cuộc thi Rung chuông vàng môn Toán toàn khối 6. Nhưng rồi, qua năm tháng, nhận ra mình không thuộc về Toán, con dần dành ít thời gian hơn cho môn học này, đặc biệt khi lên lớp 8, con đạt Giải nhất cuộc thi Học sinh giỏi cấp trường môn Ngữ Văn và chính thức nghiêng hoàn toàn sự chú ý về các môn Xã hội. Bước vào năm cuối cùng dưới mái trường Trung học cơ sở, cô giáo chủ nhiệm của con khi ấy, cũng là một Nhà giáo dạy Toán, từng nói rằng: “Nếu con đạt điểm 10 Văn mà điểm Toán con chỉ được 0 điểm thì con vẫn không thi đỗ cấp 3”. Và nỗi sợ ấy đã đến, con vẽ sai hình trong bài thi quyết định, tự loại mình khỏi con đường vào Trung học phổ thông công lập.

Nhưng chính nhờ đó, con gặp thầy, và nhận ra nhiều điều kì diệu. Con bước chân vào Văn Lang với tâm thế của một người thua cuộc, khi nỗi sợ Toán đeo bám từng phút giây. Thầy bước đến, xóa tan dần nỗi sợ ấy trong con, biến thành động lực giúp con cố gắng hơn. Con biết, thầy luôn đánh giá cao con, đặc biệt ở thời gian đầu con bước vào Văn Lang, khi con thường hay được gọi trước mỗi bài toán khó. Với con, điều đó thôi thúc con phải nỗ lực hơn mỗi giờ học Toán, để xứng đáng được như thầy kì vọng. Để rồi, quả ngọt đến khi trong 5 trên 6 học kì có thầy dìu dắt, điểm trung bình môn Toán của con đều từ 8,0 trở lên, và điểm trung bình các môn luôn cao hơn tiêu chuẩn Học sinh giỏi. Có lẽ, con là học sinh duy nhất ở A1 nhận danh hiệu Học sinh giỏi trong cả ba năm học với điểm trung bình cả năm các môn Toán – Văn đều trên 8,0. Con thực sự hạnh phúc với thành quả ấy, và con biết ơn thầy thật nhiều vì đã xóa tan nỗi sợ môn Toán trong con. Con tin rằng, được thầy dìu dắt là một trong những sự may mắn lớn nhất mà con được nhận. Dẫu con biết mình sinh ra là để dành cho các môn học thiên hướng xã hội, không dành cho Toán, nhưng ít nhất, con cũng cảm nhận được sự thú vị trong mỗi tiết học được thầy giảng dạy. Hơn hết, con có thể tự tin bước khỏi cánh cổng trường cấp ba với tâm thế thoải mái, khi vết gợn về môn Toán ngày nào đã không còn đeo bám nữa.

Với con, thầy còn là giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời – người luôn ở bên chúng con mỗi khi chúng con cần động viên. Con vẫn nhớ khoảnh khắc thầy ân cần chia sẻ với con vào cuối một học kì, khi con buồn với kết quả bài kiểm tra chưa thực sự được như mong muốn. Con nhớ từng lời phát biểu, lời chúc của thầy ở mỗi buổi lễ nhỏ mà lớp tổ chức. Tất cả ăn sâu vào tâm trí chúng con, trở thành ấn tượng sâu sắc theo chúng con trên cả chặng đường sau này. Học thầy, con không gặp quá nhiều áp lực, con được là chính mình. Con thật vui khi có thầy dìu dắt.

Ba năm qua, cũng có những điều con chưa làm được, hoặc đôi lần con khiến thầy không vui. Nhưng thầy vẫn ở đó, đầy bao dung, luôn vị tha với tất cả những lỗi lầm. Con muốn gửi lời xin lỗi thầy, trước những khoảnh khắc như thế. Rồi tất cả sẽ qua đi, nhưng con tin rằng mỗi lời dạy của thầy sẽ khắc mãi trong tâm trí con. Thầy hay nói: “Biển học mênh mông lấy chuyên cần làm bến / Mây xanh không lối lấy chí cả dựng nên”. Con tin, điều đó sẽ luôn đúng, trên hành trình học tập của chúng con cả ở tương lai dài rộng phía trước.

Khi con viết những dòng này, vần thơ đầu tiên con viết tặng thầy gần một năm về trước chợt vang lên trong tâm trí. Thực sự, “Dòng thời gian như là lời thủ thỉ”, cứ trôi nhẹ nhàng mà con chẳng kịp nhận ra. Để rồi, phút giây chia tay cũng đến, mang nhiều tiếc nuối và nỗi nhớ không tên. Tiết học cuối cùng thầy trò được ở bên nhau, thì  lớp lại không đủ sĩ số. Chúng con, chẳng ai kịp nói với thầy, nói với nhau một lời tạm biệt, nhưng con tin rằng, không tạm biệt nghĩa là vẫn còn quay lại. Một ngày nào đó, chúng con sẽ về đây, ngắm nhìn thầy dìu dắt những thế hệ học sinh tiếp theo, để tự nhủ rằng hôm qua mình đã từng như thế. Dẫu có đi xa đến tận phương trời nào, thì với con, A1 K21 sẽ mãi là một trong những tập thể tuyệt vời nhất.

Năm nay, vì tình hình dịch bệnh, chúng con chưa được tổ chức một Lễ Bế giảng, Lễ trưởng thành như các anh chị khóa trước. Con chợt nghĩ, phải chăng chưa trưởng thành nghĩa là chúng con sẽ mãi bé nhỏ trong vòng tay thầy? Con thật mong như vậy, mong rằng ngày trở về, thầy cô sẽ chào đón chúng con như đón những đứa trẻ xa nhà. Dẫu không còn được thấy thầy trên bục giảng mỗi ngày, song con sẽ mãi nhớ về khoảng thời gian đẹp đẽ.

Hành trình chúng con lớn lên dưới mái trường Trung học phổ thông tưởng chừng thật dài, song cũng đến lúc phải khép lại. Lá thư này cũng vậy, con đã cố gắng chia sẻ đầy đủ nhất những điều con muốn nói suốt ba năm vừa qua, nhưng con biết rằng, 1500 chữ hay 2000 chữ, có là bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không đủ diễn tả hết cảm xúc của con lúc này. Chúng con, từ một đàn chim nhỏ, nay đã đủ lông đủ cánh để bay đến chân trời mới. Con cảm ơn thầy, với tất cả những gì thầy dành cho chúng con, để mỗi ngày qua đi chúng con lại lớn thêm một chút!

Con chúc thầy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp trồng người vĩ đại. Con sẽ luôn nhớ về thầy, sẽ không bao giờ quên tháng năm tuyệt vời dưới mái trường Trung học phổ thông!

Con biết ơn thầy thật nhiều!

Học sinh của thầy,
 Phạm Hoàng Anh Dũng –
(Lớp A1 K21 trường THPT Văn Lang – niên khóa 2018 – 2021)

BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ

024.37162850
icons8-exercise-96 challenges-icon chat-active-icon